Thứ Năm, 24 tháng 12, 2009

PHAN THIẾT MÙA ĐÔNG


Anh không có gì với Phan Thiết
Ngoài em!
Buổi sáng một mình và những câu hỏi nhỏ
Câu trả lời sẽ không bao giờ có
Ngoài một mình Phan Thiết
Và em!

Đi thôi em, trăng sáng đến im lìm
Gió ngừng thổi từ buổi chiều nào đó
Anh mơ thấy nàng Tây Thi giặt lụa
Sông Cà Ty xanh!
Em nhìn sâu vào tận đáy mắt mình
Đốm lửa cháy khát khao và hờ hững.
Mây vắt ngang trời Mùa Đông rất trắng.

Anh sẽ chọn cho mình một nụ cười riêng
Một ánh mắt riêng
Mùa Đông đến rất gần Phan Thiết
Anh lại nhớ, bần thần, da diết
Biển xa ơi, ta còn nợ nhau nhiều
Em đi và lạnh hẳn những buổi chiều
Trong ánh mắt, cánh buồm không có gió.

Lầu son đã thành hoang phế.
Ông Hoàng nào đã đi về cõi xa.
Những viên gạch nằm xếp hàng đổ vỡ.
Không có em, anh uống với trăng ngà.

Không có em!
Anh đã làm ra một riêng em
Để được thả nỗi buồn đi đuổi bắt
Ngay cả lúc mối tình không có thật
Anh vẫn ngồi mê mải vẽ vào đêm.

Chia tay nào,
khoảng cách dịu êm
Trăng lạnh lưng trời,
sương rơi ướt áo
Hàng chò chỉ bên đường thì thầm mách bảo
Ta đang làm đau đớn những vì sao!

Có cuộc đời không thể sống cùng nhau
Có con đường không thể cùng đi hết
Anh dừng lại ở bên này Phan Thiết!
Mùa Đông!

Mùa Đông 2007

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét