Thứ Bảy, 31 tháng 10, 2009

CHẲNG THỂ NÀO ANH GIẤU ĐƯỢC EM ĐÂU

Chẳng thể nào anh giấu được em đâu
Một chút đa mang
Một chút buồn thoang thoảng
Ngôi sao Hôm chiều nay
Một mai thành dĩ vãng

Em bé nhỏ dường này!
Biển dài rộng dường kia!

Thêm một quãng đường khuya
Quanh co Bãi Dâu đầy gió
Vườn Tượng giờ này vắng những lứa đôi
Em giấu kín một mối tình sóng vỗ
Để hồn nhiên ríu rít với sao trời.

Đêm dài hơn
Ý nghĩ trập trùng hơn.
Em phập phồng ngọn lửa
Tiếng bánh xe quay.
Con đường xa lạ.
Anh không ngủ biển ở gần anh quá
Đưa tay tìm
em lại ở quá xa anh?

...

Biển có thể giấu nỗi buồn của biển
Nhưng làm sao sóng giấu nổi lòng mình
Em như cánh buồm căng gió
Anh làm gì để giấu nỗi lòng anh?

BÀI THƠ VIẾT NGÀY 2-4

Gửi N.N.

Sẽ không có một buổi chiều nào nữa
Buổi chiều kia thành kỷ niệm mất rồi
Tiếng chim hót cuối n gày sau cánh cửa
Sông cuối ngày lặng lẽ lục bình trôi.

Ta đã để cái nhìn vô tư nhất
Vào một phương không thể cứ vô tình
Mà chẳng biết đuợc gì hay lại mất
Đang nghĩ gì sao lòng dạ rối tinh?!

Em lặng lẽ đi về như vẫn thế
Ta ra đi lòng bỗng thấy rượi buồn.
Cứ muốn nói một câu mà không thể
Nắng đang chiều, ánh mắt đã hoàng hôn.

Rất có thể, ta không còn gặp lại
Nhưng biết đâu trong cõi rủi may này
Ta biết được một nẻo buồn vụng dại
Và một lần tìm được một bàn tay!

ANH SẼ TẶNG EM TẤT CẢ MÙA ẤM ÁP

Qua rồi mùa thu, em ơi
Đã rụng hết một mùa xanh lá
Đã chín xong một mùa trĩu quả
Chỉ còn trước mặt mùa giá sương.

Ta đã đi qua một chặng đường
Khi ngoái lại mới biết rằng khúc khuỷu
Lúc tạm nghỉ mới biết mình vẫn thiếu
Lo lắng bồn chồn phía trước chửa hiện ra.

Mùa thu đã xa, đã xa
Mùa hè cũ lại càng thăm thẳm
Hờn giận, yêu thương, dịu dàng, mê đắm...
Rơi rớt trên đường, những sợi tóc xanh!

Trước mặt chúng mình lại một khúc quanh
Bên vực thẳm hiểm nghèo
Bên sườn non doạ dẫm
Hãy thong thả, đưa bàn tay anh nắm.
Rón rén ta đi, chầm chậm giữa cuộc đời.

Năm tháng này như bát nước đầy vơi
Ta đã biết gió đông về sóng sánh
Ta càng biết phía nào nóng lạnh
Phía cô đơn, phía đầm ấm, không nhiều.

Dù cuộc đời có dài đến bao nhiêu
Thì cũng chỉ đong đầy hai hàng nước mắt
Dù hạnh phúc chẳng bao giờ có thật
Cũng đôi lần lửa cháy phía chân mây.

Anh đợi em đã hết buổi chiều này
Em trở về ánh mắt buồn vời vợi
Giá có thể, một lần anh khóc nổi
Để chúng mình cùng khóc bên nhau.

Cố đi em, qua mùa đông đớn đau
Anh sẽ tặng tất cả mùa ấm áp.
Tất cả trời xanh, và bao nhiêu thứ khác
Cho em
Cho em
Cho em!

24-12-2008
(Một Noël của mọi người)

VÀ BÂY GIỜ VẪN THẾ...

tôi đi qua nhà ai
mà sao không dừng lại?
nhà ấy có một thời, có một người con gái
đã từng đính hôn.

tôi đi qua nhà ai
mà sao không đi nổi
nhà ấy có một người sinh ra từng là con gái
đã thành hoàng hôn.

tôi đi qua những nơi và không dừng lại
những không vui và cả những không buồn
không có những người con gái
đính hôn và đợi đến hoàng hôn.

Cứ thế tôi đi, mê mải
Và bây giờ
Vẫn thế!
Tôi đi!

TRÁI NGƯỢC

Có lúc tôi làm điều trong sáng
Nhưng phải tắt đèn

Và có lúc được ngẩng lên
Thì cúi xuống!

Có lúc tôi không biết hát
Nhưng vẫn phải máy mồm
Lâu dần tôi thuộc!

Tôi có chín cái hoa tay
(khuyết một cái vì… sinh ra đã thế)
Bây giờ chả còn cái nào
Chỉ tại mình phải bắt tay nhiều quá!

Tôi dạy con tôi rằng: bố có rất ít tiền
Nhưng đôi khi tôi phải hét lạc cả giọng: vô tư!

NỖI BUỒN

Đêm nay
có điều gì không ổn
Tôi vừa đi vuốt mắt nỗi buồn
Mưa thì vẫn hạt to hạt nhỏ.

Không ai bỗng dưng
phủ phục trước màu đen xâm nhập
Chiêm bao thấy những gì
Ước mơ không bao giờ ướt
Mắt đen, tóc đen, áo đen, ô đen!

Đêm nay đêm đã ngủ
Mưa thì hạt nhỏ, hạt to
Nỗi buồn theo vào chăn chiếu

Đi cùng tháng Bảy
Lòng tôi đã rất cô hồn
em ơi mùa thu đấy
mùa thu đấy!
Tôi thuê được một nỗi buồn!

Sang mai thức dậy
Mở cửa đi ra đường.
Hy vọng gặp một người bán dạo.

NỬA VỜI

Tôi sinh ra vào giữa lúc nửa vời
Chạng vạng trời chiều, đêm đen chưa tới
Nắng đã tắt, hồi quang còn níu lại
Nhợt nhạt ánh chiều, thăm thẳm tà dương.

Tôi lớn lên ở giữa ngã ba đường
Một nửa vào rừng, nửa kia ra phố
Một con mắt nhắm vào lo sợ
Một mắt nhìn cũng nửa trắng, nửa đen.

Gặp một người nào cũng nửa lạ, nửa quen
Cứ định hỏi, lỡ đâu lầm người lạ
Lơ đãng đi qua, sợ mình bất nhã
Đứng lại chờ, có ai hỏi mình đâu!

Tôi từng qua bao nhiêu khúc sông sâu
Biết mấy non cao, bao sườn dốc đứng
Bao phen lên bờ, mấy lần xuống ruộng
Tưởng đã đến nơi, mà vẫn ở lưng chừng!

Suốt cả cuộc đời tất tả yêu đương
Mà chỉ gặp trái tim khôn khéo quá.
Tôi cho hết, chỉ nhận về một nửa
Ân chẳng nên ân, tình chẳng là tình!

Thôi cũng nhờ em tôi mới nhận ra mình
Một nửa là người, nửa kia là cây cỏ
Hoang dại quá, chân tình say đắm quá
Nhận cái nửa vời, ngơ ngác đứng chờ ai?

11-2001

BÊN TRONG CÁNH CỬA

Có thật không có ai?
cánh cửa phòng bật lên
vài tiếng gõ...
Tôi bật lên tiếng thở dài...
Cứ vào!
Xin mời, sau lần gõ
đừng gõ!

Kẻ đáng ghét giờ không ghét nữa
Người thân yêu giờ ở xa rồi
Chớ ngập ngừng tiếng gõ!
Những địa danh
- đã quên!
Những địa chỉ
- thất lạc!
Những số phôn
- đã xoá!
Cứ vào!
Chớ ngập ngừng ngoài cửa.

Kẻ ghét nhất giờ không ghét nữa
Người quen sơ giờ cũng yêu thương
Tiếng thở dài
Bên trong cánh cửa.

Eden hotel, Hà Nội, 26 Chạp, Ất Dậu.

VÙNG PHỦ SÓNG

Anh gọi em suốt một ngày gió động
Sao vẫn lặng im, tín hiệu chẳng bay về?
Hay em đã ra khỏi vùng phủ sóng?
Anh một mình ngồi dưới bóng mây che...

Anh lần giở khắp mọi miền kí ức
Khám phá nơi em bằng cả buổi chiều này
Em như sóng điện từ hư thực
Lẩn mình vào bảng lảng mây bay...

Nỗi nhớ mênh mông, mà bầu trời thì hữu hạn
Tiếng gọi nhau đan kín khắp trần gian
Em đã lạc sang một vùng trời khác
Anh để mình cho gió thổi lang thang...

Có thể lặng im cho nhau nhiều hy vọng
Anh hoang mang đứng giữa tuổi dại khờ
Vùng phủ sóng lại tiếp vùng phủ sóng
Em ở nơi nào trong trắng xoá mây kia?

CHẲNG THỂ NÀO ANH GIỮ ĐƯỢC EM ĐÂU

Gấp lại một buổi chiều trống rỗng
chỉ bâng khuâng hơi biển mặn
trang này.
điện thoại không rung, không chuông…
im lặng nói lời từ giã.

Những vết chân in vào đâu cũng lạ
Con dã tràng thân quen
hãy ở lại một mình
xe cho vơi biển cả
Không thể nào anh giữ được em!

Sao bỗng dưng biển lại quá êm đềm
Anh chỉ muốn gió gọi nhiều sóng cả
Con thuyền nhỏ khuất dần sau ghềnh đá
Tầm tay nào với mãi một tầm tay!

Có chiều nào như buổi chiều nay
Bãi Dâu thưa người
Vườn Tượng chỉ toàn tượng đá
Sao Hôm đến lưng trời xa lạ
Chẳng thể nào anh giữ được em đâu!

Trả lại biển!
Trả lại em cho biển!
Anh mang theo một chút mặn này
Để mỗi lúc vết thương thức dậy
Anh rót vào trong đó
xót và cay!

22-12-2007
(Kết thúc Trại)

MỐI TÌNH SAU

Anh đứng lặng trước giòng sông số phận
Chuyến đò hoa quay mũi tự bao giờ
Bến nước cuối cùng rải đầy mảnh vỡ
Chiếc chén ngà đong nước mắt ngày xưa.

Anh lênh đênh một mình giữa mây và nước
Bối rối ngàn dâu, bối rối tơ tằm
Sào định mệnh cắm vào giòng sông khác
Đá cỏ hai bờ đã in dấu trăm năm.

Không thể nói yêu em như thuở còn vụng dại
Cái thuở nhìn đâu cũng báo hiệu một mối tình
Giờ anh khóc một mình chiều huyền thoại
Có ai ngờ năm tháng trắng đầu anh!

Anh không dám chạm vào mối tình mà anh đang có
Mối tình sau mong manh lắm người ơi!
Như sương mỏng phủ hờ trên áo mỏng.
Sau bức rèm kia là tan vỡ mất rồi!

Thứ Tư, 28 tháng 10, 2009

NGƯỜI LÍNH ẤY TRỞ VỀ

NGƯỜI LÍNH ẤY TRỞ VỀ

Người lính ấy trở về sau một cuộc chiến tranh
Chẳng lo ô tô, chẳng nhỡ tàu chi hết
Đến đầu hè anh thản nhiên ngồi bệt
Không mũ, không sao, không quân hiệu, quân hàm…

Anh sống lênh đênh trong xóm trong làng
Không đất, không nhà, chẳng lụy phiền mưa nắng
Mây chảy xiết dưới bầu trời chát mặn
Bảy vía đưa anh về với mẹ anh rồi!

Anh ngắm kèo nhà, anh xem bức tường vôi
Anh rờ rẫm  tấm hình mình thời trai trẻ
Quả trứng bẹp nằm im trên mặt đĩa
Cơm gạo mùa hai bát úp chông chênh!

Năm ngoái mất mùa, năm nay mất chiêm
Cả nước thiếu ăn, cả làng thiếu gạo
Đơi quang thúng mẹ chạy đôn chạy đáo
Anh thản nhin ngồi ngĩ mi phía trời xa...

Bống bang ơi! Cơm vàng cơm bạc nhà ta
Có cơm cúng cơm, không cơm thì cúng cho
Ăn khói ăn hương anh để dành bơ gạo
Chống con thuyền giáp hạt giữa trần gian!

1991

VÀ BÂY GIỜ VẪN THẾ



tôi đi qua nhà ai
mà sao không dừng lại?
nhà ấy có một thời, có một người con gái
đã từng đính hôn.

tôi đi qua nhà ai
mà sao không đi nổi
nhà ấy có một người sinh ra từng là con gái
đã thành hoàng hôn.

tôi đi qua những nơi và không dừng lại
những không vui và cả những không buồn
không có những người con gái
đính hôn và đợi đến hoàng hôn.

Cứ thế tôi đi, mê mải
Và bây giờ
              Vẫn thế!
                         Tôi đi!




MẮT HÒN GAI

Không thể vô tình trước đôi mắt Hòn Gai
Sắc và mặn thủy triều chân đảo
Trời thì trong
Nước thì xanh
Đất âm thầm báo bão.

Tôi nghiêng nghiêng
Cầu Bãi Cháy nghiêng theo
Ngoái cổ nhìn Núi Bài Thơ lúng liếng
Tôi dúng dắng giữa một bên là biển
Cầu dùng dằng đôi mắt Hòn Gai.

Ta phải xa rồi, Biển nhỉ
Tôi bảo rằng, tôi không thể nhớ ai
Mà có nhớ cũng giấu thôi - đồng chí!

Mắt Hòn Gai!
Đôi mắt Hòn Gai!

TRÁI NGƯỢC



Có lúc tôi làm điều trong sáng
Nhưng phải tắt đèn


Và có lúc được ngẩng lên
Thì cúi xuống!


Có lúc tôi không biết hát
Nhưng vẫn phải máy mồm
Lâu dần tôi thuộc!


Tôi có chín cái hoa tay
(khuyết một cái vì… sinh ra đã thế)
Bây giờ chả còn cái nào
Chỉ tại mình phải bắt tay nhiều quá!


Tôi dạy con tôi rằng: bố có rất ít tiền
Nhưng đôi khi tôi phải hét lạc cả giọng: vô tư!


BÊN TRONG CÁNH CỬA

Có thật không có ai?
cánh cửa phòng bật lên
vài tiếng gõ...
Tôi bật lên tiếng thở dài...
Cứ vào!
Xin mời, sau lần gõ
đừng gõ!
Kẻ đáng ghét giờ không ghét nữa
Người thân yêu giờ ở xa rồi
Chớ ngập ngừng tiếng gõ!

Những địa danh
- đã quên!
Những địa chỉ
- thất lạc!
Những số phôn
- đã xoá!
Cứ vào!
Chớ ngập ngừng ngoài cửa.

Kẻ ghét nhất giờ không ghét nữa
Người quen sơ giờ cũng yêu thương
Tiếng thở dài
Bên trong cánh cửa.


Eden hotel, Hà Nội, 26 Chạp, Ất Dậu.

ĐÒ GIẤY


Tôi đã thấy trên đường Nguyễn Trãi
Người ăn mày –
trưa mồng Một,
nắng hanh
Chân đi đất, đầu phơi trần, dầu giãi
Nhặt miếng bánh chưng dưới đất,
Nhá ngon lành.

Bỗng có chiếc ô tô con dừng lại
Người đàn ông, ca-vát, cổ cồn
Cầm tờ bạc năm-chục-ngàn rất mới
Đặt trước mặt người hành khất,
rồi đi luôn!

Người hành khất bỗng giật mình hốt hoảng
Miếng bánh nửa chừng từ trong  miệng rơi ra
Chiếc xe trắng, người đàn ông giấu mặt
Phả một luồng khói xám giữa đường hoa.

Tôi dớ dẩn –
anh nhà văn phọt phẹt
Chưa phải ăn mày, cũng chẳng có tiền cho
Giữa hai bờ cực vui - cực khổ
Tờ giấy nhẹ tênh sao làm nổi con đò?

12-2003

THĂM BẠN

Ngày trước đến thăm nhà bạn
Ghé ngồi chỉ sợ sập giường
Vơ vội lô quần áo mướp
Bạn cười, trông đến là thương!

Vật nài bữa cơn dưa muối
Vợ hiến thấp thoáng cửa sau
Cút rượu ngang nút là chuối
Say đi! Nhưng mà say đâu!

Bây giờ đến thăm nhà bạn
Béc-giê, cửa sắt, Ô-sin
Loay hoay tháo giày từ cổng
Phu nhân chống nạnh đứng nhìn.

Đã mời thì anh cứ đến
Tất nhiên là phải đúng giờ
Mời một lần, không nhắc lại
Đấy là văn hoá, nghe chưa?

Khá giả thì làm văn hoá
Túng bấn chỉ lo dạ dày
Thời cơ như diều gặp gió
Ông Trời đang nắm đầu dây!

2006

NGƯỜI ĐÀN BÀ MÙ BÁN VÉ SỐ TRÊN ĐƯỜNG ĐỒNG KHỞI



Ông đi lại, bà đi qua
Ở đây có chị mù lòa bán may
Lời mời mòn mỏi trên tay
Trời thì cao, đất thì dày, dửng dưng

Có đôi mắt mở trừng trừng
Ánh ngày đã tắt từ lưng chừng đời
Người trôi xen với xe trôi
Họa hoằn đọng lại một lời mỏng manh

Những tờ vé số lặng thinh
Bao nhiêu may mắn vô tình lướt qua
Nào ai trông phận mù lòa
Chút lòng trắc ẩn tan ra bụi trần

Ai rồi cũng mặc cũng ăn
Cũng mong ngó được một lần trời cao
Hư vô với cả trăng sao
Đắng cay hồ dễ đã cao khỏi đầu

Chị về ăn đâu, ở đâu?
Mà đem ban phát sang giàu cho ai
Thời gian sà sã trên vai
Xòe tay nhận lấy một vài lá me...

1992



ANH SẼ TẶNG EM TẤT CẢ MÙA ẤM ÁP

Qua rồi mùa thu, em ơi
Đã rụng hết một mùa xanh lá
Đã chín xong một mùa trĩu quả
Chỉ còn trước mặt mùa giá sương.

Ta đã đi qua một chặng đường
Khi ngoái lại mới biết rằng khúc khuỷu
Lúc tạm nghỉ mới biết mình vẫn thiếu
Lo lắng bồn chồn phía trước chửa hiện ra.

Mùa thu đã xa, đã xa
Mùa hè cũ lại càng thăm thẳm
Hờn giận, yêu thương, dịu dàng, mê đắm...
Rơi rớt trên đường, những sợi tóc xanh!

Trước mặt chúng mình lại một khúc quanh
Bên vực thẳm hiểm nghèo
Bên sườn non doạ dẫm
Hãy thong thả, đưa bàn tay anh nắm.
Rón rén ta đi, chầm chậm giữa cuộc đời.

Năm tháng này như bát nước đầy vơi
Ta đã biết gió đông về sóng sánh
Ta càng biết phía nào nóng lạnh
Phía cô đơn, phía đầm ấm, không nhiều.

Dù cuộc đời có dài đến bao nhiêu
Thì cũng chỉ đong đầy hai hàng nước mắt
Dù hạnh phúc chẳng bao giờ có thật
Cũng đôi lần lửa cháy phía chân mây.

Anh đợi em đã hết buổi chiều này
Em trở về ánh mắt buồn vời vợi
Giá có thể, một lần anh khóc nổi
Để chúng mình cùng khóc bên nhau.

Cố đi em, qua mùa đông đớn đau
Anh sẽ tặng tất cả mùa ấm áp.
Tất cả trời xanh, và bao nhiêu thứ khác
Cho em
Cho em
Cho em!

24-12-2008
(Một Noël của mọi người)

NỖI BUỒN

Đêm nay
có điều gì không ổn
Tôi vừa đi vuốt mắt nỗi buồn
Mưa thì vẫn hạt to hạt nhỏ.

Không ai bỗng dưng
phủ phục trước màu đen xâm nhập
Chiêm bao thấy những gì
Ước mơ không bao giờ ướt
Mắt đen, tóc đen, áo đen, ô đen!

Đêm nay đêm đã ngủ
Mưa thì hạt nhỏ, hạt to
Nỗi buồn theo vào chăn chiếu

Đi cùng tháng Bảy
Lòng tôi đã rất cô hồn
em ơi mùa thu đấy
mùa thu đấy!
Tôi thuê được một nỗi buồn!

Sang mai thức dậy
Mở cửa đi ra đường.
Hy vọng gặp một người bán dạo.

NỬA VỜI



Tôi sinh ra vào giữa lúc nửa vời
Chạng vạng trời chiều, đêm đen chưa tới
Nắng đã tắt, hồi quang còn níu lại
Nhợt nhạt ánh chiều, thăm thẳm tà dương.

Tôi lớn lên ở giữa ngã ba đường
Một nửa vào rừng, nửa kia ra phố
Một con mắt nhắm vào lo sợ
Một mắt nhìn cũng nửa trắng, nửa đen.

Gặp một người nào cũng nửa lạ, nửa quen
Cứ định hỏi, lỡ đâu lầm người lạ
Lơ đãng đi qua, sợ mình bất nhã
Đứng lại chờ, có ai hỏi mình đâu!

Tôi từng qua bao nhiêu khúc sông sâu
Biết mấy non cao, bao sườn dốc đứng
Bao phen lên bờ, mấy lần xuống ruộng
Tưởng đã đến nơi, mà vẫn ở lưng chừng!

Suốt cả cuộc đời tất tả yêu đương
Mà chỉ gặp trái tim khôn khéo quá.
Tôi cho hết, chỉ nhận về một nửa
Ân chẳng nên ân, tình chẳng là tình!

Thôi cũng nhờ em tôi mới nhận ra mình
Một nửa là người, nửa kia là cây cỏ
Hoang dại quá, chân tình say đắm quá
Nhận cái nửa vời, ngơ ngác đứng chờ ai?

11-2001

LÀNG SƠN CỐT CỦA TÔI


Tôi ở Vĩnh Yên lên
Anh trên Sơn Cốt xuống
                            (T.H.)

Cái làng Sơn Cốt của tôi
Bé như hạt tấm ông Trời lọt tay
Ông tôi trôi dạt vào đây
Cha và tôi chọn nơi này sinh ra

Con đường đất đỏ đi qua
Đầu vào rừng rú, đầu ra phố phường
Tên làng gợi một núi xương
An lành thì ít, tai ương thì nhiều

Nhà dân mái dột, cột xiêu
Nhà quan nhung nhúc quỷ yêu ma tà
Cũng chùa, cũng miếu, cũng đa...
Đầu ông Bụt gỗ người ta chặt rồi!

Những năm giặc dã tơi bời
Trai làng ra trận theo lời non sông
Khắp làng trống giục cờ giong
Mười người đi, bảy người không trở về!
Hồn thiêng xào xạc bờ tre
Làng tôi Xương núi chẳng dè Núi xương

Tôi giờ làm kẻ tha hương
Một hình, một bóng, một phương, một trời...
Nhớ làng tôi gọi: Làng ơi!
Giữa đồng bào được bao người đồng hương!

2000

GẶP BẠN Ở CHỢ BẾN THÀNH



Ơ này, quen quá, ai ơi!
Hoá ra ông bạn từ thời chiến tranh
Lơ ngơ giữa chợ Bến Thành
Bán mua gì để phong phanh thế này?
Dễ gì nhận được nhau ngay
Mắt nhìn trờn trợn, bắt tay trờn trờn(!)

Thợ cày chán lại con buôn
Giờ làm cửu vạn có buồn nhau không?
Một thời đánh bắc, dẹp đông
Chiến tranh kết thúc, dở ông dở thằng
Dại nào bằng cái dại hăng
Coi Ông Trời bé không bằng mảnh vung!
Áo cơm, là thứ lạnh lùng
Có khi vũng nước, anh hùng sa cơ...

Phô răng cười giữa ngã tư
Vèo vèo xe cộ, lừ đừ bạn tôi
Gốc cây, quán cóc ta ngồi
Rượu suông ta nhắm với thời vinh quang
Tay run, mắt đỏ, ly tràn
Rót vào trăm nỗi ngổn ngang, vơi đầy...

Chúng mình sống đến hôm nay
Còn bao nhiêu đứa gửi thây rừng già
Ơn Trời Đất, ơn Mẹ Cha
Đội ơn vợ đã vì ta mà nghèo!
Rượu cho chồng, cám cho heo
Tình tang cho nợ, bọt bèo cho thơ
Thương đàn con dại ngẩn ngơ
Di truyền cả cái khù khờ của cha!
Long đong ở giữa quê nhà
Quẩn quanh ở chỗ người ta cờ tàn...

Bạn ngồi bạn uống rượu khan
Tôi ngồi uống nỗi cơ hàn bạn tôi!

11-2000

EM ƠI, ĐÙNG ĐI!

(Bài thơ viết cho V., nhưng không để V. biết)

Em ơi, mùa này chim hót đã trong đâu.
Nước sông Hồng vẫn đục như máu mới.
Phù sa còn dở dang rất vội.
Rất vội.
Chỗ đã thành nền, chỗ vẫn hoang sơ.

Có thể nào anh lại sẽ ngẩn ngơ
Ba mươi năm có ít đâu, ba mươi năm quá ngắn
Con cái, cửa nhà, đồng tiền tất bật.
Tiếng nước chảy trong nhà, chim khách hót ngoài sân...

Nồng ấm nhích lên, cực khổ đã xa dần
Anh quen có em như quen vào cánh cửa
Đóng lại lúc anh đi, khi anh về rộng mở
Xao xuyến thanh bình, yên ả lúc xô nghiêng.

Có một bầu Trời chung mà cũng có mảnh trời riêng
Sao giấu được mà làm sao phải giấu.
Cơn gió thoảng hiên nhà, bìm bìm leo trước giậu
Bướm ong về không làm nản lòng em.

Đến bây giờ anh biết nói gì thêm
Mỗi Tết đến lại lui về năm cũ
Em vá víu những tháng ngày rạn vỡ
Những tháng ngày chưa vượt quá tầm tay.

Anh ngồi đây và em vẫn ngồi đây
Đừng đi nhé, em ơi
Ngồi nán lại
Quả sẽ bói đầu mùa vẫn dành cho em hái
Nước mắt chảy vào, đường trước mặt còn xa...

22-12-2008

CHÙM KHẾ




Chùm khế đầu mùa mẹ vẫn đợi dành ta
Ơi con đại bàng tha hương nhớ ngày về ăn quả
Có một chiều mùa đông trắng xoá
Ta trở về với hai bàn tay không!


Cây khế vô danh cha trồng
Chua hay ngợt làm sao mà biết được
Quả khế chín chứa bao nhiêu mơ ước
Mà đảo giấu vàng vẫn tít tận mù khơi!


Đại bàng bay đi biết mấy phương trời
Mẹ ngóng đợi. Khế chín rồi khế rụng!
Mảnh vườn nhỏ những buổi chiều xế bóng
Cả cuộc đời thăm thẳm hiện ra!


Cây khế ngày xanh, cây khế đã về già
Cả đại bàng cũng không còn trẻ nữa
Những chùm khế vẫn vàng tươi rực rỡ
Chín rụng đầy với kỷ niệm tuổi thơ.