Thứ Bảy, 21 tháng 11, 2009

VŨNG TÀU

Tặng một người

Nếu cuộc đời này không có chỗ để hôn nhau
Trong giấc mơ hãy đưa em về Bãi Trước
Nếu những gì ngoài đời ta thua cuộc
Hãy hùa theo những đợt sóng dập vô hồi

Không thể đo bằng những hò hẹn buông trôi
Khi bọt biển cũng có mùa hoa trái
Em đã khóc cho một cành rau đắng dại
Giữa chung chiêng mặn ngọt thủy triều.

Từng biết tháng ngày thử thách tình yêu
Không thể xa hơn, cũng không gần hơn được
Trong tất cả những gì ta thầm ước
Sợi chỉ căng ra vạch dấu chân trời.

Hỡi những ai lưu lạc giữa cuộc đời
Không nơi hôn nhau thì trong mơ sẽ có
Dù Bãi Trước, Bãi Sau chỉ toàn sóng gió
Hạt cát cuối cùng vẫn lấp lánh ngọc trai...

6-2007

TƯƠNG TƯ

Tưởng rằng chỉ hoa lá cành
Nào ngờ cốc nước đã thành vực sâu!
Tưởng rằng đưa đẩy đôi câu
Nào ngờ bước phải nhịp cầu đa đoan!

Tôi giờ như chiếc thuyền lan
Ai xui cũng gật, ai bàn cũng nghe
Cắm sào đậu khúc sông mê
Có nồi cháo lú cũng khê mất rồi
Ra đường ngó ngược trông xuôi
Thấy lưng ai cũng tưởng người mình thương!

Bây giờ mắc phải tai ương
Ma đưa lối, quỷ dẫn đường vô duyên
Bây giờ ván đã đóng thuyền
Tơ vương thành kén, tằm yên phận tằm
Chiêm bao toàn chuyện trăm năm
Tan mơ, trở gối tôi nằm đợi mơ!

Vật vờ trong cõi thực hư
Bây giờ mới biết tương tư thế nào!

8-2001

VÙNG PHỦ SÓNG

VÙNG PHỦ SÓNG

Anh gọi em suốt một ngày gió động
Sao vẫn lặng im, tín hiệu chẳng bay về?
Hay em đã ra khỏi vùng phủ sóng?
Anh một mình ngồi dưới bóng mây che...

Anh lần giở khắp mọi miền kí ức
Khám phá nơi em bằng cả buổi chiều này
Em như sóng điện từ hư thực
Lẩn mình vào bảng lảng mây bay...

Nỗi nhớ mênh mông, mà bầu trời thì hữu hạn
Tiếng gọi nhau đan kín khắp trần gian
Em đã lạc sang một vùng trời khác
Anh để mình cho gió thổi lang thang...

Có thể lặng im cho nhau nhiều hy vọng
Anh hoang mang đứng giữa tuổi dại khờ
Vùng phủ sóng lại tiếp vùng phủ sóng
Em ở nơi nào trong trắng xoá mây kia?

KẼ TAY

Những tư tưởng tiến bộ
lọt qua kẽ tay kẻ vô cảm
Thành rác rưởi.

Những lời thề cao cả
lọt qua kẽ tay kẻ tiện nhân
Thành phản bội.

Những đồng tiền quý báu
lọt qua kẽ tay kẻ trọc phú
Thành tội ác.

Một mối tình say đắm
lọt qua kẽ tay người vô tình
Thành nước mắt.

Tôi mở bàn tay mình ra
rồi nắm lại.
Chẳng có cái gì đang rơi
Chẳng có gì còn lại
Mà vẫn thấy bần thần
sợ hãi!

7-2008

NGỦ CHƯA EM?

Sao bỗng thấy quanh mình anh trống vắng
Tiếng mưa rơi đơn điệu ở bên thềm
Xao xuyến quá một khoảng trời im lặng
Anh thẫn thờ khẽ goi: “Ngủ chưa em?”

Ở phía ấy ai bên em trăn trở?
Mà sao nghe hơi thở thật êm đềm
Và cả tiếng quờ tay tìm hơi ấm
Anh ngoảnh vào đêm tối: “Ngủ chưa em?”

Trắng mờ tỏ, trăng chia làm hai nửa
Nửa ngoài trời một nửa giấu trong tim
Và anh gọi, Nguyệt ơi, trong im lặng
Khuya lắm rồi. trời lạnh. “Ngủ chưa em?”

Ngủ chưa em? Ngủ chưa? Anh vẫn thức
Đợi một dòng tin nhắn gửi vào đêm
Để sáng mai, anh biết là hư ảo
Đã bao lần thao thức: “Ngủ chưa em?”

DẶN LÒNG

Dặn lòng: thôi chẳng gặp nhau
Gặp mà không gặp, rồi đau trăm chiều
Chênh vênh một ít, một nhiều
Một hờn dỗi, một đăm chiêu càng buồn

Trăng còn sau phía hoàng hôn
Đêm xanh giá đến trăng còn lạnh tê
Tháng Tư, mưa gió sắp về
Đời sinh em với buồn tê tái. Rồi…

Cắm sào ở khúc sông trôi
Bước lên một bước hụt rồi… lại đi!
Thôi đành gặp gỡ làm chi
Cứ như đang có những gì có nhau.

MUỘN MẰN

Có một ngã ba nào đó trong đời
Anh để lạc mất người con gái ấy
Lòng rợi rã anh ngoảnh đầu trở lại
Thời gian ơi, bụi bạc phủ trắng đầu.

Em cười nơi nào, em khóc nơi đâu?
Tấm áo xanh ơi, mái tóc choàng vai hỡi
Bát cơm tấm mười lăm năm vẫn đợi
Tiếng nước râm ran trong buồng tắm buổi chiều

Và mỗi ngày trên ghế đá tình yêu
Đôi bạn trẻ có thấy gì trong đó?
Chúng tôi giấu một mối tình dưới cỏ
Tiếng dế miên man trong ký ức dại khờ!

Cả một đời người những nắng cùng mưa
Dẫu băng bó vết buồn khôn se miệng
Vòm hoa giấy trước căn nhà số chín
Xạc xào bay trong chiều gió im lìm.

Còn bây giờ tất cả đã lặng im
Ve mùa hạ mặc áo hồng số phận
Anh đem nỗi dại khờ ra ngồi đếm
Vết muộn mằn chi chít tuổi hoa niên!

MỐI TÌNH SAU

Anh đứng lặng trước giòng sông số phận
Chuyến đò hoa quay mũi tự bao giờ
Bến nước cuối cùng rải đầy mảnh vỡ
Chiếc chén ngà đong nước mắt ngày xưa.

Anh lênh đênh một mình giữa mây và nước
Bối rối ngàn dâu, bối rối tơ tằm
Sào định mệnh cắm vào giòng sông khác
Đá cỏ hai bờ đã in dấu trăm năm.

Không thể nói yêu em như thuở còn vụng dại
Cái thuở nhìn đâu cũng báo hiệu một mối tình
Giờ anh khóc trong một chiều huyền thoại
Có ai ngờ sương đã trắng đầu anh,

Anh không dám chạm vào mối tình mà anh
đang có
Mối tình sau mong manh lắm người ơi!
Như sương mỏng phủ hờ trên áo mỏng.
Sau bức rèm kia là tan vỡ mất rồi!

HÃY DỪNG LẠI

Hãy dừng lại! Nào anh, dừng lại đã
Chia ly này cần một khoảng xa vời
Hoa đã nở suốt một mùa hối hả
Tiếng ve còn trong kẽ lá khàn hơi

Ta đã đến, tình cờ như bè bạn
Rồi tìm nhau, rồi chờ đợi mòn chiều
Bao lá cỏ tả tơi trong sóng mắt
Cả những ngày đắng chát biết bao nhiêu!

Rồi tất cả ra đi như bão cuốn
Mặt đất tàn hoang, nhà dựng lại âm thầm
Hoa lại sẽ nở vào mùa thu muộn
Lửa mỗi ngôi nhà lại đỏ lúc hoàng hôn

Tình yêu đến – và đi! Ta dừng lại
Tiếng từ quy hót mãi một điều gì
Anh trở lại chốn anh từ đâu đến
Em quay về nơi em đã ra đi!

NHỚ HẠ LONG

Tặng LVHD

Có một ngày em đến biển Hạ Long
Anh bỗng nhớ, như lâu rồi chẳng nhớ
Một nỗi nhớ, như chẳng còn nhớ nữa
Như có rất nhiều! Mà chẳng có gì đâu!

Chân trời thì xa! Lòng biển thì sâu!
Chỗ cạn nhất cũng quá tầm anh đứng
Đảo đá lô xô, mưa bào đá dựng
Con thuyền mang em đến xanh biếc một vùng.

Em đã đến và, làm đẹp cả Hạ Long
Anh nghĩ thế, chỉ mình anh nghĩ thế
Hạ Long tắm cho em trong nước bể
Em lạ đi nhiều và da diết Hạ Long.

Nỗi nhớ không tên, nỗi nhớ chẳng đừng
Nhớ tóc, nhớ mi, nhớ trời, nhớ biển
Nỗi nhớ đã quên, để bây giờ chợt đến
Trả lại anh ngày say đắm Hạ Long!

HÃY TẮT ĐÈN VÀ NGHĨ VỀ NHAU

Hãy tắt đèn để cùng nghĩ về nhau
Trong bóng tối tất cả đều sáng tỏ
Hồi hộp, lo toan, phập phồng, hoảng sợ…
Có dự cảm buồn cùng những viễn cảnh vui…

Hãy tắt đèn đi và nằm xuống, người ơi
Chỉ một mình thôi, cùng trái tim thao thức
Những câu hỏi mở ra, dưới đèn chưa giải đáp
Bóng tối ngọt ngào, nước mắt sẽ bình yên!

Hãy tắt đèn đi. Rời máy tính. Lặng im.
Những câu chữ ngắn dài, đang tự mình kết nối
Ai đã lỡ trả lời bằng câu hỏi
Thì ngày mai… ngày mai nữa… vội gì!

Hãy tắt đèn đi, nào, hãy tắt đèn đi…
Trả im lặng cho đêm và cho những gì dang dở
Đừng hỏi nữa, đừng đem lòng chăm chút nữa
Hãy một mình trong bóng tối bâng khuâng!

10-2007