Thứ Năm, 24 tháng 12, 2009

LỜI TIÊN TRI CHO NGÀY VALENTINE



Cô Tấm của anh ơi
Hạt cát của anh ơi,
năm năm, mười năm, hai mươi năm hoặc lâu
hơn nữa
Anh và em từ nay đến già thì vẫn thế!
Lời tiên tri ám ảnh trong đời!

Đêm Nguyên tiêu qua rồi,
Lễ Tình Nhân cũng qua rồi
Những cánh hoa khô để lại lời dự báo
Trang blog để lại lời hẹn ảo
Ai biết những gì là có thật trong ta.

Không biết những gì rồi sẽ đi qua
Màu cát đỏ cháy suốt đời lấp lánh.
Đừng đóng cửa đợi chờ điều bất hạnh
Ở cõi nào đâu, không phải cõi chúng mình.

Phật vẫn hiền lành, độ lượng với chúng sinh
Mặc dưới đài sen ồn ào ma quỷ
Đừng sở hữu cái gì, cả tình yêu cũng thế
Mưa vẫn mưa hồn nhiên
Bão vẫn bão định kỳ.

Lễ Thánh tặng mình lời tiên đoán vô vi
Em với anh chắc đến già rồi vẫn thế!
Dù năm năm, mười năm, hai mươi năm hoặc lâu
hơn nữa
Vẫn thế này ư?
Ừ!
Vẫn thế này thôi!

20-2-2009

NHỮNG CON SÒ BIỂN


Giữa bạt ngàn người
không có em.
Anh một mình trên bãi biển

Những con sò ẩn hiện
Chúng cũng một mình trên cát cô đơn.

Em ở rất gần
nhưng không thể gần hơn
Gió thổi những hình hài trên cát
Anh đuổi bắt đường chân trời đậm nhạt
Hạnh phúc trong tay lấp lánh vỏ sò.

Anh vẫn một mình, cầm một mảnh ngây thơ
Thả xuống cát để rồi không còn nữa
Con sò biển đã tự mình tan vỡ
Nghe xa xăm tiếng điện thoại cuối trời.

16-6

EM VỀ


Em về rồi chống chếnh gì đâu
Cái gì cũng chông chênh
Và cái gì cũng khuyết
Và cái gì cũng chẳng ra gì hết
Và cái gì em cũng mang đi!

Cái gì cũng theo em về
Chỉ mình anh là một mình ở lại
Cái chống chếnh lại chòng chành chờ đợi
Bình Dương chiều nào cũng mưa!

Hoa bằng lăng cũng như anh ngẩn ngơ
Áo lại ướt
Lại khô
Rồi lại ướt
Tiếng ai hát mơ hồ
Gương lược.

20-6-2008

EM Ở BÌNH DƯƠNG


Đêm nay em ở Bình Dương
Cơn mưa chiều kéo đoạn đường dài thêm
Anh chờ cho tối vào đêm
Cho im lặng để nỗi niềm bay đi.

Bâng khuâng biết gọi bằng gì?
Có khi chợt nhớ, có khi chợt buồn.
Đong ngày được một hoàng hôn
Biết đầu sông với ngọn nguồn là đâu?

Một mình anh với đêm sâu
Xa xôi đến thế, gần nhau thế này
Một ánh mắt, một tầm tay
Cho anh thức cả đêm này – Bình Dương.

VÖ LÝ


Cứ có đông người anh càng nhớ về em
Dẫu chẳng biết để làm gì, em nhỉ?
Nhớ vu vơ, nhớ cồn cào vô lý
Hễ cứ đông người anh lại thấy cô đơn.

Cô đơn một mình sao bằng cô đơn giữa phố
Đèn đỏ, đèn vàng
Xe đi, xe đỗ
Người ta nói với nhau, hay chẳng nói điều gì
Người đứng lại, người cứ đi
Có ai nhớ họ không?
Họ có ai để nhớ?

Nhớ em thế nào anh cũng không biết nữa
Em đang làm gì?
Em đang nhớ anh không?

Nhớ em, anh cứ nhớ thế thôi
Bằng nỗi nhớ một mình, chẳng có ai để nói
Như chiều xuống không có gì phải vội
Dùng dằng ở cuối chân mây.

26-6-08

XIN ĐỪNG ÁM SÁT DÒNG SÔNG


Dẫu chẳng biết dòng suối này sẽ chảy về đâu
Nhưng xin đừng chặn lại
Phải không em, một chiều hè ấy
Đường chỉ tay kéo dài
Và thân phận một dòng sông.

Cám ơn rất nhiều những cơn giông
Rồi bão, rồi mưa, rồi loằng ngoằng sấm chớp
Bền bỉ màu mây trời tan hợp
Chẳng cạn bao giờ giòng suối đỏ chia ly.
Trước khúc quanh anh đã nói câu gì
Với cát một mình,
em thản nhiên nghe được
Gió thổi mặn những con đường quen thuộc
Để lại chiều một đồi cát không em.

Dòng suối bây giờ đã mang tên riêng
Chỉ em biết, và chỉ anh là nhớ
Để nơi ấy anh quay về một thuở
Xin đừng ám sát dòng sông.

7-2008

LAN HUỆ


Ồi, Lan Huệ, em ở đâu?
Tin nhắn lưng chừng Núi Cấm
Mỗi bước lên mỗi xa nhau
Núi xanh sâu, trời xanh thẳm.

Núi Cấm không hề cấm đoán
Phật cười trong cõi vị lai
Em ở đâu rồi, Lan Huệ?
Năm ngàn năm sao mà dài!(٭)

Nếu trong cõi này, hư thực
Anh vương vào một mối tình
Chiều xuống vòng quanh Núi Cấm
Vận vào mấy kiếp chúng sinh.

Khắc tên hai người vào đá
Mai sau có đến chốn này
Người lên gặp người đi xuống
A-di-đà- Phật, chắp tay!

Nhìn đá bồi hồi nhớ cát
Biển không có ở nơi này
Đồng bằng dưới kia nhóa mắt
Anh tìm Lan Huệ trong mây.

Núi Cấm – An Giang
13-7-2008

NHỮNG NGÀY MƯA



Những ngày mưa gió đổi hướng liên hồi
Thương em miền nắng hạn
Mưa hiếm hoi, giọt nước tan vào cát
Hoa nở nhọc nhằn, nhọc nhằn hương bay.

Mưa ở đây rất dày
Ngập hết lối đi
Lối về cũng ngập
Ta nhớ em,
những hoàng hôn đầy cát
Những cánh buồm đợi gió đứng bâng khuâng.


Mùa thu rơi những sợi âm thầm
Còn đọng lại bên kia câu chuyện cũ
Ta không ngủ, ta biết em không ngủ
Tiếng mưa buồn cũng thức đến bình minh.

Rồi trời sẽ xanh, mây trắng cũng xanh xanh
Sẽ tươi mát ở tận miền đầy nhớ
Mưa đấy em ơi, mở tung cánh cửa
Đã có một ngày
ta mưa đến bên em.

29-7

LISA(*) MẮT ĐEN

Mona Lisa chiều nay không nhắn tin
Chuông chỉ đổ một chiều từ phía gọi
Ngoài kia cơn gió thổi.
Ai đã làm màu mắt ấy buồn
chiều mưa.

Anh nhìn lên phiên bản
Anh nhìn vào giấc mơ
Lisa của anh tóc đen
và Lisa mắt nhìn lay láy
Bàn tay đặt vào nhau, bàn tay thuở ấy
Chỉ nụ cười kia là của bây giờ.

Lisa cùng anh trở lại ngày xưa
Đường cong cũ nhạt nhoà nét khắc
Áo mặc ngày nào trong veo màu sắc
Bí hiểm sao trời
Bí hiểm của anh.

Mona Lisa lại bước vào tranh
La Gioconda thiếu phụ.
Lisa của anh tóc bay với gió.
Thăm thẳm nhìn Lisa mắt đen.

Anh lại nhắn về một phương không nhớ
Những dòng tin ồn ào như gió
Lisa mắt đen và Lisa tóc đen.

12-8-2008

CẢNH GIÁC


Có thể chiều nay bão sẽ ập vào
Mưa rất nhẹ nhưng lòng đầy cảnh giác
Sấm chớp bất ngờ
Cành bay lá lạc…

Hãy đứng lên, đừng vội ngồi
Ghế đá công viên chắc gì đã chắc
Ta nhắc nhau đôi lời
Cảnh giác với điều bất trắc.

Mùa xuân đi dằng dặc
Tất nhiên mùa hạ sẽ về
Nhưng ai biết không còn gió bấc

Trái tim anh và trái tim em
Chẳng có gì ngoài trái tim tình bạn
Nhưng mỗi lần đi bên nhau dưới hàng cây im lìm
Hãy cảnh giác
Chúng bất ngờ nổi loạn!