Thứ Năm, 24 tháng 12, 2009

DƯỚI TÁN BÀNG XƯA


Ta ngồi lại dưới gốc bàng cổ thụ
Tiếng ve kêu trong lòng đất âm thầm
Mười bảy năm để ve sầu lộn kiếp
Tiếng ve nào ta từ thuở mười lăm?

Sao gió bấc hờn ai mà thổi mãi?
Lạnh lắm bàng ơi, cho ta nép sau người
Ta ấm lại để cho bàng lạnh toát
Những mảng xù xì, nứt vỡ tả tơi…

Ta ngửa mặt: bạt ngàn trơi xám
Đâu tán bàng xanh? Đâu tán bàng xưa?
Ta hoảng hốt trước màu trời hốt hoảng
Vết thời gian day dứt đến không ngờ.

Đã cổ thụ mất rồi thơ ấu ạ
Mây già nua gió cũng thổi phều phào
Cùng một tuổi sao bang hiu quạnh thế?
Có một quả xanh cũng rụng tận nơi nào!

Chỉ còn lại dăm lá bàng ối đỏ
Ta về đây tóc ta trắng nhiều rồi
Có xanh lại một trời xanh tuổi nhỏ
Đến bao giờ? Ta khóc mất bàng ơi!

Thái Nguyên mùa đông năm 1994

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét