Ông đi lại, bà đi qua
Ở đây có chị mù lòa bán may
Lời mời mòn mỏi trên tay
Trời thì cao, đất thì dày, dửng dưng
Có đôi mắt mở trừng trừng
Ánh ngày đã tắt từ lưng chừng đời
Người trôi xen với xe trôi
Họa hoằn đọng lại một lời mỏng manh
Những tờ vé số lặng thinh
Bao nhiêu may mắn vô tình lướt qua
Nào ai trông phận mù lòa
Chút lòng trắc ẩn tan ra bụi trần
Ai rồi cũng mặc cũng ăn
Cũng mong ngó được một lần trời cao
Hư vô với cả trăng sao
Đắng cay hồ dễ đã cao khỏi đầu
Chị về ăn đâu, ở đâu?
Mà đem ban phát sang giàu cho ai
Thời gian sà sã trên vai
Xòe tay nhận lấy một vài lá me...
1992
Thứ Tư, 28 tháng 10, 2009
NGƯỜI ĐÀN BÀ MÙ BÁN VÉ SỐ TRÊN ĐƯỜNG ĐỒNG KHỞI
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét