Thứ Bảy, 31 tháng 10, 2009

CHẲNG THỂ NÀO ANH GIỮ ĐƯỢC EM ĐÂU

Gấp lại một buổi chiều trống rỗng
chỉ bâng khuâng hơi biển mặn
trang này.
điện thoại không rung, không chuông…
im lặng nói lời từ giã.

Những vết chân in vào đâu cũng lạ
Con dã tràng thân quen
hãy ở lại một mình
xe cho vơi biển cả
Không thể nào anh giữ được em!

Sao bỗng dưng biển lại quá êm đềm
Anh chỉ muốn gió gọi nhiều sóng cả
Con thuyền nhỏ khuất dần sau ghềnh đá
Tầm tay nào với mãi một tầm tay!

Có chiều nào như buổi chiều nay
Bãi Dâu thưa người
Vườn Tượng chỉ toàn tượng đá
Sao Hôm đến lưng trời xa lạ
Chẳng thể nào anh giữ được em đâu!

Trả lại biển!
Trả lại em cho biển!
Anh mang theo một chút mặn này
Để mỗi lúc vết thương thức dậy
Anh rót vào trong đó
xót và cay!

22-12-2007
(Kết thúc Trại)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét